BUỔI SÁNG
Những gương mặt người quen và không quen
những giọt cà phê muôn đời đen nhánhtiếng chim khua vỡ buổi sáng lạnh
gõ thức mặt trời
em ngồi một mình
khuấy loãng thời gian
Buổi sáng muốn gọi anh
nắng nói lời mê ngủ
gió se lạnh chối từ
quàng nỗi nhớ chạy quanh chiếc bàn nhỏ
Bản giao hưởng đêm qua còn phảng phất trên phím dương cầm
người đã vội quên cung bậc cuối
nụ hôn nửa vời
trái tim không cửa
ai hờ hững xéo lên lá cỏ
Buổi sáng ngồi một mình
không quen những nụ cười lạ
em đậm đặc
với nắng thu mưa hạ
tan cùng tàn đông
lòng bàng hoàng luyến tiếc níu vạt áo xuân
đã chậm mất nửa mùa cuối cùng!
Khói thuốc cay và cà phê đắng
cơn đau màu men ngà
buổi sáng ngồi một mình
uống cạn kiệt
lạ
quen!
(Phan Ngọc Thường Đoan - 2000)
p/s: Lâu lâu thay đổi bằng 1 bài thơ.
Vì sao là tiêu đề là Katinat trong khi bài thơ tên là "Buổi sáng"?
- Vì bài thơ này được sáng tác tại quán cà phê Katinat trên đường Đồng Khởi, chỉ vậy thôi :)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét